Định mệnh không thể đổi
Phan_8 end
- Ngọc- Cảm thấy có chuyện gì đó không lành anh vội vàng đi theo hướng nó đã đi để tìm cô ấy, anh muốn biết chắc cô không có chuyện gì, anh không muốn mất cô
Đúng như anh nghĩ, đập vào mắt anh là cảnh Hà đang giơ dao định đâm nó, anh chạy đến giật lấy dao vứt nó ra xa rồi tát vào mặt Hà
- Cô quên những gì lần trước tôi nói với cô rồi sao, mà gia đình cô bây giờ cũng chẳng còn gì để mất nữa đâu nhỉ, biến đi cho khuất mắt tôi
Hà không nói gì cả, bước nhanh đến lấy chiếc dao, tiến lại phía nó
- Cô, cô muốn làm gì, chẳng lẽ những gì tôi nói cô không hiểu hay sao?
Cô nhếch môi, dùng tay cắt cổ tay mình, máu chảy ra nhiều thật nhiều
- Kim Hoàng Kiều Ngọc, tôi muốn cô nhớ lấy một điều cái chết của cha con tôi là do cô tạo ra, tôi muốn cô sống trong đau đớn bị dày vò suốt đời, cô là kẻ giết người, hahahaha- Nói rồi cô ta dùng dao đâm thêm 1 nhát vào tim mình , rồi cô ta đã chết
Nó hét toáng lên, tim đau nhức nhối. Phong ôm nó vào lòng:
- Nín đi, hết rồi, moi chuyện kết thúc cả rồi, từ giờ sẽ không ai làm em đau nữa đâu, mọi chuyện xong hết rồi đấy, từ giờ anh sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc cho em, sẽ không để em phải đau thêm 1 lần nào nữa cả, anh sẽ mãi mãi nắm chặt lấy tay em, không để em rời xa anh đây.
Đôi bàn tay nhỏ bé của nó lanh dần lạnh dần rồi nó ngất đi. Phong vội ôm nó đến bệnh viện rồi vì có chuyện quan trọng nên anh phải đi
- Anh sẽ về với em nhanh thôi, em nghỉ ngơi đi nhé- Phong hôn nhẹ lên trán nó rồi bước đi
Chương 49: Bệnh tim
Phong vừa bước ra khỏi phòng thì Dương vừa tới, anh bước vào phòng ngắm nhìn người con gái anh yêu đang ngon giấc mà tim chợt cảm thấy tê buốt, tình cảm của anh dành cho nó là yêu hay chỉ là người thay thế, đơn giản vì nó giống Hằng, từ ánh mắt, nét mặt, nụ cười đến sở thích đều giống hệt Hằng. Vừa lúc đó, bác sĩ bước vào:
- Anh có phải người nhà của bệnh nhân không? - Bác sĩ hỏi.
- .................- Dương gục đầu.
- Mời anh đi theo tôi- Bác sĩ bước đi, Dương cũng đi theo.
Đến phòng làm việc của bác sĩ.
- Cô ấy bị sao hả bác sĩ- Dương lo lắng hỏi.
- Cô ấy đang bị bệnh tim, sống sẽ chẳng được bao lâu nữa đâu.
- Vậy chẳng lẽ không còn cách nào để cứu cô ấy sao bác sĩ- Dương hỏi nhưng anh có thể cảm thấy bản thân mình không đau như anh tưởng tượng
- Còn thì còn nhưng..............- Bác sĩ ngập ngừng.
- NÓI- Dương nói giọng cực kì đáng sợ làm bác sĩ run cầm cập.
- Nếu muốn cô ấy sống thì cần phải thay tim, nghĩa là đổi 1 mạng người lấy 1 mạng người, nhưng tôi không chắc bệnh viện chúng tôi đủ khả năng để làm nên tốt nhất hãy đưa cô ấy qua Mĩ thì tốt hơn.
Dương bước ra khỏi phòng mà mệt mỏi vô cùng, anh có nên đổi mạng sống của mình lấy mạng sống của nó không, quay trở lại phòng nó thì Dương đã thấy Phong chăm sóc nó rất ân cần và chu đáo, vừa quay lưng định bước đi thì bà Tuyền đi vào thăm nó.
- Sao con lại đứng đây, sao không vào trong, mà người con trai kia là ai vậy- Bà Tuyền nhìn về phía nó và Phong
- Anh ta là người Ngọc từng yêu trước đây, thôi cháu có chuyện muốn nói với bác- Dương lạnh lùng bước đi, bà Tuyền liếc nhìn nó và Phong rồi nhìn về phía Dương, đúng là chẳng hiểu nỗi tụi nó.
Ngoài hành lang bệnh viên
- Có chuyện gì vậy cháu?- Bà Tuyền hỏi
- Ngọc .............cô ấy đang bị bệnh tim, nếu không có người hiến tim thì sẽ không sống được lâu- Dương nói, nhìn thẳng lên bầu trời trong xanh nhưng trong mắt anh bây giờ chỉ là một màu đen u ám.
Bà Tuyền nghe xong chân đứng không vững, bà chỉ mới tìm lại được con gái , bà không thể mất nó được
Chương 50: Quyết định
Sau khi Phong về, bà Tuyền bước vào phòng của nó, nước mắt trào ra mà không ngăn lại được:- Mẹ, sao mẹ lại khóc vậy, con khoẻ lại rồi mà, mẹ phải vui mới đúng chứ- Nó cười tinh nghịch làm mẹ nó càng đau lòng, không nỡ xa con.
- Con gái ngốc ạ- Bà ôm chặt lấy nó, ngay lúc này bà nghĩ bà sẽ hiến tim cho nó, cuộc đời bà cũng chẳng còn bao lâu, còn nó thì 1 tươi lai tương đẹp đang chờ đợi nó trước mắt.
- Mẹ sao vậy mẹ, nói con nghe đi mẹ- Nó kéo tay mẹ. Bà nói hết bệnh tình của nó cho nó nghe.
- Tại sao, tại sao chứ, cuộc sống của con sao không bao giờ được vui vẻ hạnh phúc 1 ngày nào hết vậy, tại sao định mệnh lại trớ trêu con như vậy chứ, con có làm gì sai đâu- Nó chìm sâu trong nỗi sợ hãi, chưa bao giờ bà thấy con gái mình như thế này cả. Bà ôm lấy nó
- Con bình tĩnh lại đi- Nó vẫn vậy, đau đớn, sợ hãi bao trùm lấy nó.
- Con sẽ chết phải không mẹ, con sẽ rời xa thế giới này vĩnh viễn phải không mẹ, con sắp chết rồi đó mẹ ơi- Nó cuời, nụ cười thật đau đớn
- Nghe mẹ nói đây, con sẽ không sao cả, còn có mẹ đây mà, mẹ sẽ đánh đổi mạng sống của mình để cứu lấy con, con sẽ không chết đâu, ngoan nín đi con yêu- Bà lau nước mắt cho nó.
- Mất mẹ rồi con làm sao sống được đây, mẹ là người quan trọng nhất đối với con đó mẹ ơi, con không thể mất mẹ được- Nó lắc đầu nắm lấy tay mẹ nó.
Đúng lúc đó, bác sĩ bước vào:
- Gia đình đừng lo lắng, đã có người tình nguyện thay tim cho bệnh nhân rồi
- Ai vậy bác sĩ, tôi phải đến cảm ơn người ta mới được, gia đình tôi sẽ không bao giờ quên ơn cứu mạng này của người đó đâu- Bà Tuyền vui mừng, vội tay tay lau nước mắt.
- Họ đồng ý cứu tôi mà chẳng lẽ không đánh đổi điều kiện gì sao? - Nó hỏi vẻ lo lắng. Đúng! Trong cuộc sống này không ai cho không ai cái gì, mà đây là cả mạng sống của con người, điều này chẳng thể nào tin được.
- Anh ta không muốn giữ bí mật về mình nên tôi không thể tiết lộ được, tối nay 9h máy bay sẽ cất cánh bay sang Mĩ để phẫu thuật, chúc cô may mắn nhé - Nói rồi bác sĩ bước ra để lại trong đầu nó rất nhiều điều thắc mắc, thật ra đó là ai?
- Thôi chúng ta về nhà thu xếp đồ đạc rồi qua Mĩ thôi con- Bà cứ tưởng sẽ mất đi con gái mình nhưng điều kì diệu đã xuất hiện. Nó vẫn còn cơ hội sống.
Chương 51: Nhớ
Đến lúc này, nó mới tự hỏi bản thân mình, nó sống vì cái gì cơ, nó muốn tìm một lí do để sống tiếp. Nớ nhớ lại những kỉ niệm trước đây giữa nó và Phong và nó muốn như trước.
Trước đây, mỗi buổi chiều đi học về, Phong đều đứng ở ngoài cổng chờ nò rồi chở nó về, nó thích được ngồi phía sau ôm chặt lấy anh, thích được áp mặt vào lưng anh, những giây phút đó thật tuyệt vời và ấm áp biết bao. Cứ mỗi buổi tối, Phong đều nhắn tin cho nó, chúc nó ngủ ngon, rồi nói yêu nó. Nó nhớ những lúc nó nhõng nhẽo, đòi Phong làm đủ thứ nhưng anh vẫn chiều theo ý nó. Nó nhớ những khi nó buồn, Phong đều ở bên cạnh an ủi nó, làm cho nó cười. Có lần mải lo chơi mà vấp phải cục đá ngã xuống đất làm chân bị chảy máu rất nhiều, lúc đó, Phong đã rất tức giận với nó, nhưng sau đó đã cõng nó về nhà mà không nói với nó 1 lời nào, nó thì cũng chẳng biết phải nói gì. Tối hôm đó, Phong không nhắn tin cho nó nữa, nó ngồi đợi tin nhắn của anh...9h...9h30...10h...10h30, nó vẫn ngồi đó đợi rồi nó quyết định nhắn tin cho Phong
- Em xin lỗi mà
- .................- Im lặng
- Tha lỗi cho em nha anh, em hứa lần sau em sẽ không chạy như vậy nữa đâu!
- ..................- Im lặng
- Nha anh, trả lời đi mà, năn nỉ luôn đó, đừng giận em nữa mà
- Em có biết anh lo cho em lắm không, lần sau mà con như vậy nữa thì anh giận em thật đó
- Hjhj , em biết anh thương anh nhất mà, ơ mà em đói bụng rồi, anh dẫn em đi ăn đi
- Khuya rồi đó, ngủ đi
- Không, em không chịu đâu cơ, đang đói làm sao ngủ được, đi mà, nha anh
- Ừ, ở nhà đó, anh qua đón
Thế là nó và Phong đã có những phút giây hạnh phúc bên nhau. Nó còn nhớ mỗi lần nó bị tụi Hà ăn hiếp, bắt nạt thì Phong luôn là người đứng ra bảo vệ nó. Nó nhận ra, đằng sau con người nghịch ngợm, phá phách kia là 1 con người khá là hoàn hảo.Nó nhớ, nhớ tất cả. Khi đó, nó thật trẻ con làm sao, khác hẳn nó bây giờ . Nó chợt cười khi nghĩ về Phong, nó biết nó còn yêu Phong nhiều lắm. Còn Dương thì sao? Từ khi Phong quay lại thì tình cảm nó dành cho Dương dần dần biến mất. Nó mệt rồi ngủ thiếp đi và Phong là người xuất hiện trong giấc mơ của nó. Nó sợ làm tổn thương Dương nhưng người nó yêu lại chính là Phong.
Chương 52: Ý chí của cuộc sống
Sáng hôm sau, tại Mĩ
Cánh cửa phòng phẫu thuật đang từ từ khép lại.
Nó cố trấn an bản thân mình khỏi nỗi sợ hãi nhưng nó biết tận sâu trong tâm hồn nó, nó vẫn đang rất sợ.
Đôi mắt nó dần dần nhắm lại, ca phẫu thuật cũng đang được tiến hành.
Bỗng nó cảm nhận được sự lạnh buốt của xung quanh, đôi mắt nó hé dần ra:
- Tối quá- Nó khẽ nói
Nỗi sợ hãi và đau đớn nó nghĩ là mình đã chôn sâu tận tâm hồn nhưng giờ lại ùa về. Khung cảnh xung quanh nó chỉ toàn là 1 màu đen mù mịt, những cơn gió nhẹ thoảng qua, âm u như 1 cánh rừng hoang cả ngàn năm chưa có 1 bước chân người chạm đến. Nó bước, từng bước như 1 kẻ mù loà. Bất chợt, từ phía sau, có 1 thứ nước gì đó bắn vào người nó, 1 mùi tanh nồng nặc bốc ra:
- MÁU
Nó thét lên trong sợ hãi vội quay lại. Trước mặt nó là khung cảnh đáng sợ của buổi tối hôm đó. Chính lúc này, nó nhận ra rằng, nơi âm u đáng sợ này không phải là chốn xa lạ nào mà nó đang ở trong nỗi sợ hãi và đau đớn của nó. Nó hét toáng lên, nước mắt tuông ra hoà đẫm với máu. Chưa bao giờ nó cảm thấy bản thân mình dơ bẩn như lúc này. Nó lạnh, nó đau, nó sợ và nó ghét cảm giác này. Rồi 1 đôi bàn tay ấm, ấm lắm nắm chặt lấy 1 tay của nó. Như người lạc giữa sa mạc tìm thấy nước, nó vội lấy tay còn lại đặt lên đôi tay ấm áp đó nhưng đôi tay đó biến mất. Là ảo giác ư? Nó nhìn xung quanh, nhưng nó chẳng cảm nhận được ai cả. Nó cần 1 ai đó động viên nó lúc này lắm nhưng đây là nỗi sợ hãi và nỗi đau của nó làm sao người khác vào được chứ. Đúng! Nó khẽ cười bản thân mình. Đây là lúc nó phải mạnh mẽ lên chứ không phải là lúc nó yếu đuối thế này.
Nó đứng dậy, cuộc sống của nó thì phải do nó làm chủ, không trông chờ vào người khác được. Nó không phải là cô bé Nga yếu đuối, dễ bắt nạt ngày nào, không phải là tiểu thư Kim Anh của tập đoàn Kim Hoàng kiêu sa, cao quý mà nó chính là Kiều Ngọc mạnh mẽ, kiên cường, dũng cảm. Nó bước đi như 1 viên ngọc chói loà rực lên trong bóng đêm, bước qua những nỗi đau của quá khứ, dẫm nát nỗi sợ hãi của tâm hồn. Có ý chí nó sẽ vượt qua tất cả, mỉm cười vui vẻ. Đột nhiên, nó vấp phải cái gì đó rồi ngã xuống, đó không phải mặt đất chông chênh như lúc nãy mà là những cây nhỏ nhọn vuốt. Tay, chân cả người nó bung máu ra, tim nó chợt đau như ai đó cào xé, chốc lát lại cảm thấy rất rát như ai xát muối vào. Nó càng quằn quại thì máu trên người nó chảy ra càng nhiều. Trước mắt nó hiện ra dày đặc những hình ảnh đáng sợ:cảnh tượng cha cô bị 1 đám côn đồ giết chết máu bắn tung toé cả người cô lẫn mẹ cô, 1 cô bé 2 tuổi bị bắt cóc đang khóc thảm thiết kêu mẹ, những trò trêu ghẹo 1 cô bé 12 tuổi yếu đuối, tiếng kêu cứu tuyệt vọng của cô giữa đêm tối rồi trôi dạt giữa dòng sông, ... mọi thứ hiện lên trước mắt nó như 1 con dao đâm thẳng vào ngực. Nó muốn buông xuôi tất cả, nó nhắm mắt lại, thả cho cuộc sống của mình trôi nổi, cuộc sông này quá mệt mỏi với nó rồi.
Chính lúc nó tuyệt vọng nhất thì một giọng nói ấm áp vang lên:
- Ngọc à, cố gắng lên em nhé, em phải sống, nhớ lấy điều này, dù việc gì xảy ra thì anh vẫn mãi bên cạnh em, cùng em vượt qua tất cả, sẽ không bao giờ buông tay em ra, anh đã thất hứa 1 lần, anh không muốn có lần thứ 2 đâu, đừng buông xuôi cuộc sống của mình em nhé, anh biết em đang nghe anh nói phải không?
Là Phong, anh đã ở bên cạnh nó lúc nó cần nhất và cũng là nghị lực cho nó bước tiếp, quên mọi sợ hãi, nó nhắm mắt lại cảm nhận ánh sáng tâm hồn bằng trái tim mình và nó chạy, chạy thật nhanh, đau đớn sợ hãi đều biến mất. Ánh sáng hiện ra trước mắt nó, nó cười nụ cười của hạnh phúc vì nó biết bản thân mình đã thắng.
Bác sĩ bước ra khỏi phòng:
- Qủa thật quá kì diều, tưởng chừng như mất hy vọng nhưng 1 sức mạnh kì diệu nào đó đã giúp cô bé vượt qua hết nỗi sợ hãi- Đó là sức mạnh của tình thân và tình yêu.
Chương 53: Hy sinh thầm lặng
Nó từ từ mở đôi mắt nhìn xung quanh:
- Em tình rồi hả- Phong đang ngồi bên giường nó, tay nắm chặt lấy tay nó, nó có thể thấy được anh rất lo cho nó, đôi mắt anh đã nói lên tất cả.
-...- Nó im lặng không nói gì chỉ khẽ cười, cười vì Phong đã ở bên cạnh nó, cười vì nó đã vượt qua được nỗi sợ hãi và nỗi đau. Phong bước đến hôn lên trán nó rồi lấy trong túi ra một bức thư đưa cho nó:
- Em đọc đi, là của Dương gửi cho em đấy- Nó cầm lấy bức thư mở ra xem
"Có lẽ khi em đọc những dòng chữ này thì anh đã đi xa lắm rồi. Anh xin lỗi vì đã không cho bác sĩ nói với em rằng anh chính là người đã cứu em vì anh biết em sẽ không để anh hi sinh vì em như vậy đâu. Em đừng tự trách bản thân mình nhé, anh ra đi 1 phần là vì em, còn 1 phần là vì Hằng em à!
Đến bây giờ anh mới biết được rằng, từ trước đến giờ anh chưa từng yêu em mà anh chỉ yêu hình bóng Hằng trong em thôi. Em với cô ấy rất giống nhau về tất cả. Anh ích kỉ quá đúng không? Anh đã suy nghĩ rất nhiều lần mới tìm được câu trả lời về tình cảm anh dành cho em. Anh sợ mất em cũng không phải vì yêu mà anh sợ " Hằng" sẽ biến mất lần nữa, anh sợ lắm.
Từ khi em gặp lại Phong thì anh nghĩ anh sẽ giành lấy em nhưng sau đó lại có thứ gì đó ngăn anh lại, đó là tình yêu của anh đối với Hằng. Và anh cũng thấy em yêu Phong nhiều hơn anh, hay có lẽ em cũng không yêu anh. Chỉ có anh ta mới mang lại hạnh phúc và cuộc sống tốt đẹp cho em thôi.
Có những đêm anh mơ thấy cô ấy , trong mơ Hằng vẫn cứ gọi tên anh, cô ấy nói nhớ anh, cô ấy muốn anh đến với cô ấy lần nữa nên vì Hằng anh sẽ buông xuôi tất cả.
Anh mệt mỏi với thế giới này lắm rồi, anh muốn tìm 1 lối thoát và anh cũng mong em hạnh phúc nên anh đã chọn con đường này. Hãy trân trọng những gì em có nhé, đừng để như anh, đến khi mất đi mới thấy hối hận. Chúc em hạnh phúc, mãi là anh trai của em! Vĩnh biệt, nếu kiếp sau gặp lại thì anh muốn mình sẽ là anh trai của em đấy."
Đọcxong bức thư mà nước mắt nó ướt đẫm trên khoé mi, Phong ôm chặt nó vào lòng, tiếp cho nó sức mạnh:
- Mọi chuyện đã kết thúc hết rồi, từ bây giờ chúng ta sẽ luôn ở bên cạnh nhau, anh sẽ bảo vệ, che chở cho em, không bao giờ rời xa hay bỏ mặc em đâu, anh hứa đấy.- Nằm trong vòng tay ấm áp của Phong nó ngủ đi, môi vẫn hiện lên 1 nụ cười, đó là nụ cười hạnh phúc.
Chương 54: Kết thúc
5 năm sau
Hôm nay, nó và Phong sẽ đến đón chị Huyền về nước.
- Chào em gái, lâu quá không gặp em, chị nhớ em quá, để chị xem nào, em càng ngày càng đẹp ra đó.
- Chị cũng vậy thôi- Nó cười tinh nghịch
- Chị xin lỗi vì lúc em đám cưới chị không về được, kết hôn gần 2 năm rồi mà chị vẫn chưa có cháu để bồng nè – Chị Huyền nói làm mặt nó đỏ lên trông mới đáng yêu làm sao.
- Nói em mà chị còn chưa có người yêu kìa- Nó trân cổ cãi lại
Thế là 2 chị em nó nắm tay tung tăng đi dạo phố, nói cười vui vẻ.
Buổi tối
- Huyền, con về rồi, đi bỏ mẹ suốt 5 năm trời giờ mới chịu về nè- Bà Tuyền đứng ngoài cổng chờ 2 chị em nó về nãy giờ
- Thôi mà mẹ, con có mua quà cho mẹ nè, thôi mình vào ăn tối đi, con đói bụng lắm rồi- Huyền nắm tay mẹ kéo vào nhà.
- Coi con nè- Bà Tuyền mắng yêu rồi đi vào nhà với Huyền
- Chị Huyền về rồi quên con luôn cơ đấy- Nó giở giọng nhõng nhẽo
- Thôi còn anh đây nè, có vào nhà ăn tối không thì bảo- Thế là Phong khoát tay lên vai nó đi vào nhà trông rất hạnh phúc.
Sáng hôm sau
- Ngọc nè, bây giờ em đi thăm mộ anh Dương với chị không? – Huyền
- Cũng được, dù sao em cũng đang rảnh mà- Thế là 2 chị em nó đi ra mộ thăm Dương vừa lúc gặp bé Phương và bà Hoa cũng ở đó
- Con chào bác, bé Phương càng lớn càng xinh ra đấy nhỉ- Huyền tươi cười chào hỏi.
- Em chào chị, chị về bao giờ vậy- Phương cười nhẹ, đáp lại Huyền, từ ngày Dương đi gánh nặng công ty đổ hết lên đầu Phương, cô không còn trẻ con như trước mà là 1 con người rất kiên cường và quyết đoán, pha chút lạnh lùng.
Còn về bà Kiều, sau khi Dung mất, lúc đầu bà rất tức giận nhưng sau nhờ sự khuyên bảo của bà Hoa mà bà đã vứt bỏ oán hận, bà bán cả cơ ngơi do mình vất vả gầy dựng, đem số tiền đó đi làm từ thiện, chỉ mong con gái của bà- Dung kiếp sau sẽ có 1 cuộc sống tốt đẹp hơn, không vì ghen tức mà đánh mất bản thân để rồi phải có kết cục thế này. Bà muốn vào chùa, tìm nơi thanh tịnh để sám hối tội lỗi của bản thân.
Còn về nó, cuộc sống của nó bây giờ rất hạnh phúc rồi, sống trong vòng tay yêu thương của gia đình và Phong. Đối với nó, vậy là đủ rồi, nhưng hạnh phúc nhỏ nhoi đó nó đã phải trả cái giá thật đắt trong quá khứ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Hết ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian